20/11 Nhớ về thầy!
Kính tặng Thầy giáo Mai Thắng
Tôi đã được gặp thầy ngay trong ngày đầu tiên bước vào nghề giáo. Và cũng chính từ lúc đó, những người đồng hành cùng tôi trong cuộc đời không chỉ có ba mẹ, anh em, đồng nghiệp, mà còn có thầy - một người anh, một người Tri kỷ.
Tôi còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Tôi đã đạp xe với quãng đường hơn 20 cây số từ nhà tìm đến trường cấp 1 Hòa Hải theo quyết định phân công của Phòng giáo dục huyện Hòa Vang. Thầy tiếp tôi tại căn phòng làm việc đơn sơ của mình. Sự chân thành và giản dị của thầy hôm đó đã cho tôi biết thêm một nhân cách đẹp của người thầy. Và tôi đã yêu nghề giáo của mình từ đó.
Những ngày tháng đầu tiên trong cuộc đời làm cô giáo, tôi đã được thầy dìu dắt tận tình. Cũng như các bạn đồng nghiệp khác, mọi khó khăn của tôi đều được thầy sẻ chia. Mỗi buổi sáng đến trường, nụ cười thân thiện và những lời thăm hỏi ân cần của thầy đã làm quãng đường dài từ nhà đến trường của tôi như ngắn lại.
Mười năm lớn dần cả tuổi đời và tuổi nghề, tôi cảm thấy mình thật sự may mắn vì được làm việc cùng với thầy. Năm 2001, tôi được điều về trường Lê Văn Hiến làm Phó Hiệu trưởng. Cứ mỗi lần đến ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, tôi lại về thăm thầy. Ánh mắt thầy luôn lấp lánh trước mỗi sự trưởng thành của tôi. Thầy nói: Thầy tin là em sẽ làm được như vậy!
Cuộc đời của thầy là chuỗi ngày với bề bộn lo toan việc trường, việc lớp! Thế nhưng, thầy vẫn luôn tự tin, vui vẻ “ Ngày Mai sẽ Thắng”. Thầy là tấm gương để tôi vươn lên trên mọi khó khăn. Thầy thường bảo rằng “Nghề giáo như nghề chèo đò”. “Người đưa đò” phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc, phải biết cách chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn” để đưa những con đò đến được bờ bên kia. Như thế mới thực hiện được sứ mệnh cao cả của mình.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ. Tôi dần trưởng thành sau bao ngày tháng miệt mài với công việc cùng những lời chỉ dẫn ân cần của thầy. Và cứ thế, cứ thế, thầy đã nâng bước cho tôi bằng tất cả nhiệt huyết của mình. Thầy đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin vượt qua mọi khó khăn. Thầy đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Có lẽ những điều hay, lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của thầy đã giúp cho tôi yêu đời, yêu nghề nhiều hơn. Và, những gì hôm nay tôi có được, phần lớn là nhờ công sức của thầy.
Hơn hai mươi năm - hơn hai mươi mùa tựu trường đã trôi qua, trong tôi, lúc nào cũng mang theo lời chỉ bảo của thầy. Tình cảm của tôi đối với thầy xuất phát từ trái tim của một người học trò, một người em, một người đồng nghiệp và tình cảm ấy sẽ luôn trong tôi trên suốt chặng đường mà tôi bước tiếp.
Năm nay, ngày 20 tháng 11 sắp về! Trong sắc nắng thu vàng, tôi đến thăm thầy nhưng chỉ còn gặp thầy trong hoài niệm. Thầy đã chia tay tôi và mọi người trong lặng lẽ như chính cuộc đời thầm lặng của thầy. Thắp 3 nén hương, tôi đã kể thầy nghe về nhiệm vụ mới của mình. Gian nan quá phải không thầy? Tôi đã khóc khi nhìn lên di ảnh. Ánh mắt thầy vẫn ấm áp! Sự bao dung, độ lượng trong cái nhìn ấy như khích lệ tôi bước tiếp. Những khó khăn phía trước của tôi như bớt lại, ít dần… Tôi tin, thầy vẫn luôn là người hiểu tôi!
Thầy ơi! Cuộc đời rồi sẽ có biết bao biến động. Và em sẽ có thêm nhiều ngày 20/11 vắng bóng thầy. Dù khó khăn đến mấy vẫn cố gắng vượt qua phải không thầy? Em sẽ làm như vậy, vì em biết, thầy vẫn ở rất gần, động viên em ./.